Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hiệp nữ khuynh thành


phan 77

 n Ly và Hồng Loan mặt tái mét, cả hai nhìn nhau chẳng khác gì hai đứa trẻ vừa mắc lỗi.

“Sao chưa vác mặt ra đây hả?”

Cả hai lè lưỡi. Rồi từ chỗ khuất lò dò bước ra.

Hừ!

Hai đứa này càng ngày càng vô lối, chẳng ra sao nữa. Dám bí mật theo dõi chủ nhân!

“Vương gia!”

Một người lớn và một trẻ con, tiu nghỉu như đang có tang.

“Dù phải đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm bằng được Diệp Khuynh Thành đưa về cho ta!”

“A…”

Cả hai cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, hình như nghe chưa rõ

“Có cần bản vương nhắc lại lần nữa không?”

“Vương gia… định giết Diệp Khuynh Thành phải không ạ?”

Hồng Loan giả vờ hỏi, ý chừng là: nếu ngài không nói thật rõ thì thuộc hạ không hiểu.

“Ngươi cho là thế nào?”

“Vương gia định giết cô ấy thật rồi! Khuynh Thành tốt với ngài như thế mà ngài lại muốn giết cô ấy?”

Hồng Loan giả bộ tỏ ra bất bình, mặt nó vừa kinh ngạc vừa tức tối.

Con chim chết tiệt này dám vặc lại chủ nhân!

“Có phải ngươi vẫn chê rằng phạt mười năm bổng lộc là quá nhẹ không?”

Hồng Loan thầm nghĩ: Hừ! Phạt thì phạt! Dù sao ở tiên giới tôi cũng đã khoắng được cả đống đồ linh thạch, đủ sống vài vạn năm rồi!

Lẽ ra nên giao nộp cấp trên, nhưng, hừ! Hiện nay Diệp Khuynh Thành tức quá bỏ đi, nếu không tìm ra cô ấy thì tôi khỏi cần nộp nữa!

Khuynh Thành, cô ấy suýt nữa bỏ mạng vì lên đây gặp ông ta!

“Nếu ta không thể thấy Khuynh Thành nữa thì phải hai người chuẩn bị mà nhận án phạt!”

Lam Tố buông ra một câu lạnh như băng, rồi tàn ảnh nháng lên biến mất luôn.

n Ly và Hồng Loan cùng nhìn nhau.

“Tự ông ấy chọc tức Khuynh Thành phải bỏ đi, nay lại trách chúng ta!”

“Đúng thế!”

“Nhưng ta nên châm chước vì ông ấy đã biết lỗi, muốn sửa lỗi, thì ta nên khẩn trương đi tìm Khuynh Thành vậy!”

Hồng Loan nói năng cứ như một ông cụ non.

n Ly nguýt nó một cái. Ai đang là chủ nhân thế này?

Thằng cha Hồng Loan ngày càng chẳng coi ai ra gì.

Toàn thể hoàng thành bỗng sôi động hẳn lên, ảnh của Diệp Khuynh Thành được dán đầy các ngả đường to ngõ nhỏ.

Trong cung Thiên Khuyết.

Nam Cung Khuyết không nói một câu, đang ngồi trên ghế.

Một người mặc đồ đen bước vào, nói: “Bẩm báo Cung chủ, hiện nay toàn thành đã dán ảnh của công chúa Lạc Nhi.”

Nam Cung Khuyết mỉm cười rất kỳ quái. Rốt cuộc ông ta không nén được nữa, ông ta đã có hành động.

Lúc đầu ông ta cho rằng mình khỏi cần bận tâm cô gái này nữa.

Không ngờ ông ta vẫn không thể cứ ngồi yên.

“Tốt lắm! Tiếp tục giám sát mọi động tĩnh trong hoàng thành, liên tục bẩm báo cho ta biết.”

Người mặc đồ đen “xin vâng”, rồi bước ra ngoài.

Mọi người ở cung Thiên Khuyết đều có chung một đặc điểm: phải luôn luôn đeo một chiếc mặt nạ na ná như mặt diễn viên Kinh kịch.

Người mặc đồ đen đi ra rồi, Nam Cung Khuyết tàn ảnh loáng lên rồi trở về cung Đông Lăng.

Cung Thiên Khuyết là một tổ chức bí hiểm trên thần giới, vì ai ai cũng đeo mặt nạ, muốn nhận ra nhau thì phải quen với hơi thở khí lưu.

Nếu không thì không thể biết đằng sau mặt nạ nào đó là ai.

Cung Thiên Khuyết, ngoài con em nội bộ ra, những người ngoài cũng có thể gia nhập hoặc rời bỏ cung này bất cứ lúc nào.

Có rất nhiều người trên thần giới vì có tư thù với ai đó, muốn trốn tránh kẻ thù, đều có thể vào cung Thiên Khuyết.

Vì thế lực của cung Thiên Khuyết rất hùng mạnh, bên trong lại chứa chấp rất nhiều kẻ ác.

Cho nên người ta nói chung không dám đối địch với cung Thiên Khuyết.

Chủ nhân của cung Thiên Khuyết, lại là một câu đố.

Ngay cả Lam Tố cũng không ngờ chủ nhân của cung Thiên Khuyết lại là Nam Cung Khuyết!

Cung Thiên Khuyết.

Ba mươi triệu năm trước bỗng nhiên xuất hiện một thế lực lớn trên thần giới.

Tại sao nó bất ngờ trỗi dậy trên thần giới, đến nay vẫn không ai có thể giải thích rõ.

Hồi ấy, chỉ biết rằng dù ai đó gặp bất cứ rắc rối gì.

Đều có thể đến cung Thiên Khuyết là sẽ được bình an vô sự.

Cứ thế mãi, lâu dần, danh tiếng của cung Thiên Khuyết bỗng nổi như cồn.

Sự bí hiếm của nó càng khiến nó trở nên ly kỳ.

Sự ly kỳ đã khiến nó ngày càng hùng mạnh quái dị khó lường. Thế lực của nó cũng theo đó mà càng lớn mạnh.

Nam Cung Khuyết đã trở về cung Đông Lăng.

Diệp Khuynh Thành đang nghỉ trưa. Ông ta dặn các a hoàn nấu các món mà Lạc Nhi vẫn thích ăn.

Sau đó ông ta thong thả bước ra khỏi phòng Diệp Khuynh Thành, sang đại sảnh chờ cô tỉnh dậy.

Khuynh Thành vừa mở mắt ra, a hoàn đã nói ngay: “Bẩm công chúa, thần hoàng ngồi bên ngoài chờ công chúa đã lâu ạ.”

Khuynh Thành hơi cau mày, nói: “Sao ngươi không gọi ta dậy? Và, ta đã nói rồi, đừng gọi ta là công chúa, cứ gọi ta Khuynh Thành là được.”

“Nô tì không dám ạ.”

“Ta bảo gọi thế thì cứ gọi, nếu không ngươi sẽ bị phạt!”

Khuynh Thành dọa nó.

Tuy Khuynh Thành đúng là công chúa không sai, cha cô đã là hoàng đế vương triều Đại Cương.

Nhưng vì cô rất không muốn làm người thế thân cho Lạc Nhi.

“Nô tì biết lỗi rồi.”

Khuynh Thành cũng chẳng bận tâm về đứa a hoàn nữa, cô bước ra, đi thẳng sang phía đại sảnh.

Vừa đi được mấy bước Khuynh Thành bỗng dừng lại.

Rồi quay người lại hỏi a hoàn: “Có nhìn thấy thái tử đâu không?”

Không hiểu tại sao mấy ngày hôm nay cô cứ thấp thỏm không yên, cảm thấy hình như Hoa Mãn Nguyệt đang gặp nguy hiểm gì đó.

“Thái tử… thái tử…”

“Thái tử làm sao?”

Ánh mắt Khuynh Thành bỗng rất nghiêm khắc khiến đứa a hoàn sợ quá phải nói ngay.

“Cách đây nửa năm thái tử bỗng phát điên, đã bị thần hoàng nhốt lại.”

“Nói gì? Phát điên?”

Giọng Khuynh Thành bỗng dâng ột đề-ci-ben.

Cô kéo giật đứa a hoàn: “Câu chuyện là thế nào?”

Nó cuống lên, sợ quá bỗng khóc òa.

“Nô tì… nô tì cũng chỉ nghe nói thế thôi.”

Nghe nói?

Cũng tức là không có nhiều người biết chuyện này.

“Người nghe ai nói?”

“Đỗ Hằng a!”

Kể cũng thật trùng hợp, Đỗ Hằng và Quyên Nhi đang hầu hạ Khuynh Thành yêu thương nhau tha thiết.

Nhưng vì thân phận cho nên, dù cả hai đều có tình ý với nhau thì vẫn chỉ có thể vụng trộm hẹn hò, chứ không dám có ý đi vượt quá ngưỡng.

Những cặp tình nhân như họ, trừ phi thần hoàng ban lệnh đặc xá thì mới có cơ hội kết duyên vợ chồng.

Đỗ Hằng được Nam Cung Khuyết sai đi đưa cơm cho Hoa Mãn Nguyệt.

Có một lần anh ta không kìm nén được cái lưỡi, bèn nói cho Quyên Nhi biết sự thật.

Vốn dĩ, khi xưa thái tử còn khỏe đã đối xử với họ rất tốt.

Đang ổn thỏa mọi bề, sao lại phát điên được?

Mỗi lần đến đưa cơm, nghe thấy thái tử ở bên trong gào thét. Đỗ Hằng cảm thấy hết sức đáng tiếc.

Nhiều lần anh ta muốn vào thăm thái tử một lát, nhưng đều bị các thị vệ canh cửa ngăn lại.

Thực ra anh ta vốn không biết người bị nhốt trong đó là ai.

Vì anh cứ đòi vào nhìn xem, các thị vệ phát cáu nên đã lỡ mồm nói ra.

Nghe Quyên Nhi nói thế, Khuynh Thành bỗng thấy hết sức thương xót. Nửa năm qua cô sống thế này, thực sự quá đỗi hoang đường.

Mình bị thiệt thân đã đành, lại còn liên lụy đến cả Hoa Mãn Nguyệt.

Khuynh Thành vẫn nhớ hôm đó Hoa Mãn Nguyệt tìm thấy cô, liều chiến đấu và bảo cô chạy đi.

Nay xem ra câu chuyện thực sự không đơn giản.

Nam Cung Khuyết.

Không hiểu sao Khuynh Thành bỗng nghĩ đến ông ta.

Cô nhìn đứa a hoàn, nói: “Chuyện hôm nay, ngươi không được kể với bất cứ ai.”

“Nô tì xin vâng.”

Lúc này Khuynh Thành mới trở về lại vẻ bình thường, rồi bước đi.

“Thần hoàng!”

“Khuynh Thành đã dậy rồi à?”

Nam Cung Khuyết rất nhiệt tình bước lại, nắm ta Khuynh Thành nói: “Cha đã dặn kẻ dưới nấu các món ngon cho con rồi. Đi nào!”

Khuynh Thành không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn ông ta.

Rồi cô giả vờ tò mò, hỏi: “Thần hoàng! Nam Cung Triệt bao giờ trở về ạ?”

Thấy Khuynh Thành lại hỏi về Nam Cung Triệt, Nam Cung Khuyết bỗng thoáng chút e ngại, nói: “Cha đã nói với con rồi mà: anh trai con đi xa có chút việc, phải độ nửa năm nữa mới trở về.”

Hừ! Hừ!

Chỉ một thời gian nữa, khi thần hoàng ta đây hoàn toàn khống chế được linh hồn của kẻ kia, thì ta lo gì không dám đưa Nam Cung Triệt ra?

Đến lúc đó, ngay con bé này dù muốn chạy ra khỏi lòng bàn tay[1] ta, cũng tuyệt đối không thể!

[1] Nguyên văn Ngũ Chi Sơn – mượn ý trong Tây Du Ký, chỉ ‘bàn tay năm ngón’ của Phật tổ bao la (chụp xuống Tôn Ngộ Không, Ngộ Không không thể thoát được).

Lam Tố. Ông ta không tin mình không thể trừ khử Lam Tố.

“Con đã quá lâu không nhìn thấy anh trai, con rất nhớ. Chi bằng cha triệu anh ấy về để anh em con được gặp nhau?”

Giọng Khuynh Thành có phần nũng nịu.

“Điều này…”

“Thần hoàng!”

“Con gái à, cha có thể chiều con mọi điều, nhưng con cũng nên nghĩ đến nghiệp lớn của cung Đông Lăng! Anh con đang có việc quan trọng phải làm. Con đã có thể chờ lâu như thế rồi, thì ngại gì phải chờ nửa năm nữa?”

Thấy thái độ của Nam Cung Khuyết như vậy, Khuynh Thành càng thêm khẳng định đúng là Hoa Mãn Nguyệt đang bị ông ta nhốt lại.

Nhân vật này có vẻ hiền từ bác ái, nhưng ai dám chắc ông ta không có ý định lợi dụng cô về chuyện gì đó?

Nếu không, tại sao Hoa Mãn Nguyệt phải liều lĩnh cứu cô?

À, lạ thật, sao cô lại quên béng một thông tin quan trọng.

Hôm đó rõ ràng cô nghe thấy họ gọi Hoa Mãn Nguyệt là thái tử, tức là, bọn người đến bắt Hoa Mãn Nguyệt là người của Nam Cung Khuyết.

Thì ra nhân vật này đã chơi khăm cô.

Chắc chắn không phải cô đã ngất xỉu nửa năm trời. Bên trong câu chuyện này hẳn phải có uẩn khúc gì đó.

Khuynh Thành hít vào một hơi thật sâu. Đúng là nửa năm qua cô sống rất mơ hồ. Gặp chuyện lớn như thế này, cô không thể lạnh lùng thờ ơ, cô không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cô cần chút thời gian để điều chỉnh.

“Lạc Nhi biết lỗi rồi ạ.”

Cô tỏ ra rất ngoan ngoãn. Hừ! Chơi khăm! Lão quái dị này dám chơi khăm ra!

Ta nhất định sẽ cho lão biết thế nào là đau khổ.

Xưa ra, những kẻ hà hiếp Diệp Khuynh Thành đều không thể được hưởng kết quả gì tử tế!

Nếu không vì nể lão là cha Lạc Nhi thì cô không thể không đánh cho lão rụng răng rơi lả tả xuống đất!

“Ừ! Thế mới là con gái ngoan chứ!”

Nam Cung Khuyết nhìn Khuynh Thành với nét mặt cưng chiều.

Nhưng thâm tâm lão thì nghĩ: liệu có phải nó đã phát hiện ra điều gì không?

Không ổn! Các thao tác của ta phải nhanh nhanh lên, nếu không…

Dù sao thì, Lam Tố muốn tìm ra Diệp Khuynh Thành cũng không phải chuyện dễ.

Lão đã có thể cho Diệp Khuynh Thành chết giả nửa năm, giấu nhẹm khí lưu của Khuynh Thành, thì lão vẫn có thể lại cho Khuynh Thành rơi vào trạng thái chết giả.

Mới khi Lam Tố chưa tìm ra Diệp Khuynh Thành thì lão vẫn còn khối thời gian.

Tuy nhiên, Lam Tố đâu phải kẻ dại khờ? Tìm khắp phàm trần và tiên giới không thấy bóng Khuynh Thành đâu, anh đương nhiên nghĩ đến Nam Cung Khuyết.

Lam Tố đã giấu kín khí lưu của mình và đang đứng ở cửa cung Đông Lăng.

Hít vào một hơi thật sâu.

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Tuy không cảm nhận được khí lưu của Diệp Khuynh Thành nhưng trực giác vẫn mách bảo Lam Tố: Diệp Khuynh Thành đang ở trong này.

“Lam Tố, ngươi đã khiến Khuynh Thành bị tổn thương, ngươi đã đẩy cô ấy xuống vực sâu đau khổ vô tận, cho nên ngươi phải tìm cho ra cô ấy, và dùng cả cuộc đời ngươi để chuộc lỗi!”

Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ba chữ “Cung Đông Lăng”, tàn ảnh của Lam Tố nháng lên, tiến vào.

Vì Lam Tố chỉ là một ý niệm, cho nên nếu anh không muốn bị ai nhìn thấy thì tuyệt đối không một ai có thể nhìn thấy anh.

Kể cả những ai có công lực rất cao cường cũng tuyệt đối không thể cảm nhận ra khí lưu của Lam Tố.

Nhưng vì đề phòng bất trắc, Lam Tố vẫn giấu kín khí lưu của mình.

Như thế, dù anh đứng ngay trước mắt Nam Cung Khuyết thì ông ta cũng không thể phát hiện ra.

Vào cung Đông Lăng rồi, Lam Tố vẫn không dám chủ quan, sợ rằng nếu mình sơ suất thì sẽ khiến Diệp Khuynh Thành bị liên lụy.

Còn n Ly và Hồng Loan, cả hai đang đi khắp bốn phương tìm Diệp Khuynh Thành.

Khi vừa đi đến biên giới giữa hoàng thành và cung Tây Môn, mắt Hồng Loan bỗng sáng lên, gọi n Ly: “Kìa, Lưu Hương Nguyệt Nhi!”

Hồng Loan và n Ly đều không biết Lưu Hương Nguyệt Nhi chính là Tây Môn Lưu Hương.

Lưu Hương Nguyệt Nhi đang bước đi vội vã, hình như đang tìm thứ gì, hoặc đang định ẩn nấp.

“Lưu Hương! Lưu Hương!”

Hồng Loan chạy như bay về phía Lưu Hương nguyệt Nhi.

“Hồng Loan, sao ngươi lại ở đây?”

“Sao cô phải chạy gấp gáp như thế?”

“Ngươi mau nghĩ cách để nấp đi!”

Lưu Hương Nguyệt Nhi không kịp giải thích nhiều với Hồng Loan, cô phải mưu trí lắm mới trốn ra được, nếu lại bị bắt quay về thì sau đó muốn đi gặp Hoa Mãn Nguyệt sẽ càng khó hơn.

Hoa Mãn Nguyệt cũng thật là tệ! Đã hẹn rằng hôm nay sẽ gặp nhau ở đây, anh sẽ tiếp ứng cho cô.

Thế mà không thấy bóng dáng đâu.

“Đi theo tôi!”

Hồng Loan dẫn Lưu Hương Nguyệt Nhi đi, cả ba tàn ảnh loáng lên, cấp tốc bay về phía đỉnh núi Tử Cấm.

Chỉ cần đến được đỉnh Tử Cấm thì mọi hơi thở khí lưu đều bị phong tỏa, tuyệt đối không thể phát hiện và tìm ra cả ba người.

Trên đỉnh Tử Cấm. Ngoài phong cảnh rất đẹp ra, còn là nơi tuyệt vời để trốn tránh bọn truy binh.

Thông thường, bọn họ không lên đỉnh Tử Cấm làm gì.

Vì chân thần của Lam Tố bị phong ấn ở trên này.

“Mau đuổi theo! Nếu họ trốn lên đến đỉnh Tử Cấm, muốn tìm ra họ sẽ vô cùng khó khăn.”

Bọn truy binh phía sau bám sát không bỏ cuộc.

“Mau lên!”

Hồng Loan cuống lên gọi rất gấp. Không phải nó không dám đại chiến vỗ mặt với bọn truy binh, mà là tình thế này rất nên nhanh gọn, không nên mua thêm việc cho rắc rối làm gì.

Hồng Loan vốn là thần thú siêu cấp ở thần giới, tốc độ đương nhiên nhanh hơn bọn họ rất nhiều.

Nhưng bọn truy binh lại cũng là thần thú siêu cấp.

Hồng Loan nhìn n Ly và Lưu Hương Nguyệt Nhi, nói: “Lên lưng tôi đi!”

n Ly và Lưu Hương Nguyệt Nhi hiểu ngay rằng tốc độ của mình thế này sẽ nhanh chóng bị bọn kia đuổi kịp.

Cả hai không nói nửa lời, lập tức nhảy lên lưng Hồng Loan.

Hai người cảm thấy mặt mũi bị gió tạt vào đau rát. Tốc độ của Hồng Loan quả là quái dị đến mức không tường.

Trên đỉnh Tử Cấm có vô số làn chướng khí dày đặc, muốn lên được Tử Cấm thì phải xuyên qua chướng khí, sau đó phi hành vài ngàn thước nữa, xuyên qua các tầng mây đặc sệt thì mới lên đến đỉnh.

“Ngồi vững nhé!”

Hồng Loan hô lớn, và tăng tốc bay vù vào vùng chướng khí.

Nó buộc phải dùng tốc độ tối đa để xuyên qua chướng khí, nếu không sẽ bị mê hoặc bởi ảo giác do chướng khí gây ra, và rất có thể cả đời sẽ bị vây khốn trong chướng khí.

Đó cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều người không dám tiến vào đỉnh Tử Cấm.

Nhưng một khi đã lên được đỉnh Tử Cấm rồi thì sẽ tuyệt đối an toàn.

Hồng Loan nhắm tịt hai mắt, phi hành hoàn toàn dựa vào linh hồn và ý thức của mình. Miễn là đừng mở mắt ra, không nhìn thấy các cảnh tượng trước mắt, thì nói chung sẽ thuận lợi phi hành xuyên qua chướng khí.

“Hồng Loan cứu ta, cứa ta với…”

Giọng nói của Diệp Khuynh Thành bỗng vang bên tai Hồng Loan.

“Khuynh Thành! Là Khuynh Thành!”

Hồng Loan bỗng vô cùng xúc động.

Mà xúc động thì linh hồn và ý thức sẽ bị ảnh hưởng. Rồi lỡ sơ ý, và thế là nó đâm sầm vào vách đá trước mặt.

Cú va này khiến Hồng Loan tỉnh hẳn ra.

Không đúng!

Mình đang bay trong chướng khí ở Tử Cấm kia mà!

Chết nha! Không ngờ chướng khí này lại ghê gớm như vậy!

Nó lo lắng nhìn n Ly và Lưu Hương Nguyệt Nhi đang ngồi trên lưng. Mặt mũi cả hai đều đầm đìa mồ hôi.

Xem ra, họ đang phải chiến đấu với chướng khí!

Phải thật nhanh, nếu họ không chống đỡ nổi và nếu không có cao thủ đến cứu thì họ sẽ mãi mãi bị chướng khí vây khốn.

Ý niệm trỗi dậy. Hồng Loan tăng tốc phi hành cực nhanh.

Bọn truy binh phía sau, đuổi đến gần đỉnh Tử Cấm thì không dám tiếp tục tiến bước nữa.

“Chết thật! Thế là bọn họ chạy mất rồi!”

“Tướng quân, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Nên làm gì? Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”

Tướng quân vốn là một con độc giác thú, cũng là thần thú siêu cấp. Miếng mồi béo bở lẽ ra ở trong tầm tay bây giờ biến mất rồi.

Ông ta không buồn sao được?

Chẳng rõ trở về sẽ ăn nói với chủ nhân ra sao đây?

Ông ta không sợ Tây Môn Vô Hận nhưng, cung Thiên Khuyết…

Ngẫm nghĩ một lúc, tướng quân nói: “Cứ chốt ở đây, canh gác chặt chẽ. Chỉ cần bọn họ ló mặt ra thì bắt ngay Thất công chúa!”

“Rõ!”

Bọn người ấy còn chưa biết Độc Hiển tướng quân là ai chắc?

Phân công xong xuôi, Độc Hiển vội vã phi hành về cung Thiên Khuyết.

Độc Hiển run rẩy quỳ ở đại điện.

Đầu không dám ngẩng đã đành, ngay cả thở cũng không dám thở.

Ông ta đang chờ chủ nhân ngồi trên đại điện phán xét.

Cuối cùng, người đàn ông đeo mặt nạ ấy lạnh lùng nói: “Chốt lại! Hãy chốt chặt từng lối ra cho ta!”

Bấy giờ Độc Hiển mới thở phào, thưa: “Bẩm chúa thượng, thuộc hạ đã sai quân chốt giữ đỉnh Tử Cấm rồi ạ!”

Người đàn ông đeo mặt nạ khẽ gật đầu, nói: “Thế thì biến ra đi!”

Giọng nói rất đều đều nhưng vẫn khiến Độc Hiển toát mồ hôi.

Ra khỏi cung Thiên Khuyết.

Độc Hiển dường như mới tìm lại được chính mình, ông ta trở nên cao ngạo.

Điều này khiến ông ta nhận thức sâu sắc rằng đi theo Tây Môn Vô Hận ít ra cũng không đến nỗi phải kinh hãi như vừa rồi.

Nhưng mình đã trót đi chệch hướng, muốn quay lại là chuyện không thể làm nổi nữa.

Tây Môn Vô Hận dù độ lượng đến mấy cũng không chấp nhận một kẻ đã phản bội mình.

Nghĩ đến đây, Độc Hiển bỗng thấy bi thương.

Độc Hiển vừa đi khỏi thì Nam Cung Khuyết lại vội vã trở về cung Đông Lăng.

Trong lúc gay cấn này, không thể để xảy ra sơ suất.

Có điều, dù ông ta tính toán kiểu gì thì vẫn không thể ngờ Tây Môn Lưu Hương có thể chuồn ngay trước mũi gã Độc Hiển.

Để mất Tây Môn Lưu Hương, thì muốn uy hiếp Nam Cung Triệt sẽ rất không dễ gì.

Công sức bỏ ra để khống chế linh hồn và ý thức của người khác vẫn chưa thật trọn vẹn, còn ba tháng nữa, chỉ cần thêm ba tháng nữa thì ông ta không sợ bất kỳ ai.

Kể cả người đó là Lam Tố.
Phan_1 Tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 Tap 2
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98 End Tap 2
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .